Bồ Đào Nha tên gọi chính thức là Cộng hòa Bồ Đào Nha, là một quốc gia nằm ở phía Tây Nam của khu vực châu Âu, trên bán đảo Iberia và cực Tây của châu Âu lục địa. Bồ Đào Nha giáp với Đại Tây Dương ở phía Tây và phía Nam, giáp Tây Ban Nha ở phía Đông và phía Bắc. Các quần đảo Açores và Madeira ở ngoài khơi Đại Tây Dương cũng thuộc quyền quản lý của Bồ Đào Nha.
– KHÁM PHÁ KIẾN TRÚC THẾ GIỚI – |
Đế quốc Bồ Đào Nha đã để lại nhiều di sản cũng như tầm ảnh hưởng sâu rộng về văn hoá, kiến trúc và ngôn ngữ trên toàn cầu, với trên 250 triệu người nói tiếng Bồ Đào Nha hiện nay.

Kiến trúc Bồ Đào Nha có nét đặc trưng và gồm phong cách Manueline, hay còn gọi là Gothic muộn Bồ Đào Nha, đây là một phong cách xa hoa, phức hợp trong trang trí, có từ các thập niên đầu của thế kỷ XVI. Phong cách Bồ Đào Nha mềm mại là một cách diễn giải trong thế kỷ XX về kiến trúc truyền thống, xuất hiện phổ biến trong các thành phố lớn mà đặc biệt là Lisboa. Bồ Đào Nha hiện đại đóng góp cho thế giới các kiến trúc sư nổi tiếng như Eduardo Souto de Moura, Álvaro Siza Vieira (đều thắng giải Pritzker) và Gonçalo Byrne. Tomás Taveira cũng được chú ý tại Bồ Đào Nha, đặc biệt là vì thiết kế sân vận động.

Du lịch Bồ Đào Nha và lữ hành duy trì vị thế cực kỳ quan trọng tại Bồ Đào Nha. Quốc gia này cần phải tập trung vào sức hút phù hợp của mình, như du lịch y tế, tự nhiên và nông thôn trong cuộc cạnh tranh với các đối thủ. Bồ Đào Nha nằm trong danh sách 20 quốc gia có nhiều du khách nhất thế giới theo số liệu năm 2013, đón tiếp trung bình 13 triệu du khách ngoại quốc mỗi năm. Vào năm 2014, Bồ Đào Nha được USA Today bầu chọn là quốc gia châu Âu tốt nhất.
Quinta da Regaleira
Quinta da Regaleira là một quần thể nằm gần trung tâm lịch sử của Sintra, Bồ Đào Nha. Nó được xếp hạng là Di sản Thế giới bởi UNESCO trong “Cảnh quan văn hóa của Sintra”. Cùng với các cung điện khác trong khu vực như cung điện Quinta do Relógio, Pena, Monserrate và Seteais, nó được coi là một trong những điểm thu hút khách du lịch chính của Sintra.
Tài sản bao gồm một cung điện và nhà nguyện lãng mạn và một công viên sang trọng có hồ, hang động, giếng, ghế dài, đài phun nước và một loạt các công trình xây dựng tinh tế. Cung điện còn được gọi là “Cung điện của triệu phú Monteiro”, được đặt theo biệt danh của người chủ cũ nổi tiếng nhất của nó, António Augusto Carvalho Monteiro. Cung điện được thiết kế bởi kiến trúc sư người Ý Luigi Manini.

Khu đất ngày nay là Quinta da Regaleira đã có nhiều chủ sở hữu trong nhiều năm. Nó thuộc về nữ tước Regaleira, một gia đình thương nhân giàu có từ Porto, khi nó được bán vào năm 1892 cho Carvalho Monteiro với giá 25.000 réis. Monteiro háo hức xây dựng một nơi đáng kinh ngạc, nơi ông có thể thu thập các biểu tượng phản ánh sở thích và hệ tư tưởng của mình. Với sự hỗ trợ của kiến trúc sư người Ý Luigi Manini, ông đã tái tạo lại khu đất rộng 4 ha.
Kiến trúc Bồ Đào Nha mà Manini thiết kế gợi lên phong cách La Mã, Gothic, Phục hưng và Manueline. Việc xây dựng bất động sản hiện tại bắt đầu vào năm 1904 và phần lớn nó được hoàn thành vào năm 1910.

Bất động sản sau đó được bán vào năm 1942 cho Waldemar d’Orey, người đã sử dụng nó làm dinh thự riêng cho gia đình lớn của mình. Ông ra lệnh sửa chữa và phục hồi tài sản. Năm 1987, bất động sản một lần nữa được bán cho Tập đoàn Aoki Nhật Bản và không còn là nơi ở. Công ty đã giữ bất động sản đóng cửa cho công chúng trong mười năm, cho đến khi nó được mua lại bởi Hội đồng Thị trấn Sintra vào năm 1997. Các nỗ lực trùng tu rộng rãi đã được bắt đầu nhanh chóng trong toàn bộ khu đất. Cuối cùng nó đã mở cửa cho công chúng vào tháng 6 năm 1998 và bắt đầu tổ chức các sự kiện văn hóa. Vào tháng 8 cùng năm đó, Bộ Văn hóa Bồ Đào Nha đã phân loại di sản này là “tài sản công ích”.
Cung điện bao gồm năm tầng (một tầng trệt, ba tầng trên và một tầng hầm). Tầng trệt bao gồm một loạt hành lang nối liền phòng khách, phòng ăn, phòng chơi bi-a, ban công, một số phòng nhỏ hơn và một số cầu thang. Lần lượt, tầng trên đầu tiên chứa các phòng ngủ và phòng thay đồ. Tầng trên thứ hai chứa văn phòng của Carvalho Monteiro và phòng ngủ của các nữ công chức. Tầng trên thứ ba có phòng ủi và một phòng nhỏ hơn có lối ra sân hiên. Cuối cùng, tầng hầm chứa phòng ngủ của những người hầu nam, nhà bếp (có thang máy để nâng thức ăn lên tầng trệt) và các phòng chứa đồ.
Cầu Vasco da Gama
Cầu Vasco da Gama là một cây cầu dây văng qua sông Tagus ở Lisboa, thủ đô Bồ Đào Nha. Đây là cầu dài nhất châu Âu, với tổng chiều dài 17,2 km (10,7 dặm).
Đây là cây cầu dài nhất châu Âu còn đang được sử dụng (bao gồm cầu cạn), với tổng chiều dài 17,185 kilômét (10,678 mi), bao gồm 0,8 kilômét (0,50 mi) cho cây cầu chính và 11,5 kilômét (7,1 mi) ở cầu cạn, với 4,8 kilômét (3,0 mi) đường bộ truy cập chuyên dụng. Mục đích của nó là để giảm bớt tình trạng tắc nghẽn trên cầu khác của Lisbon (Cầu 25 de Abril), và kết nối với đường cao tốc trước đó không có liên quan tỏa ra từ Lisbon.

Cây cầu có sáu làn đường, với một giới hạn tốc độ 120 km/h (75 mph), giống như đường cao tốc, trừ một phần trong đó được giới hạn 100 km/h (60 mph). Vào những ngày nhiều gió, mưa và sương mù, giới hạn tốc độ được giảm xuống 90 km/h (56 mph). Số làn đường sẽ được mở rộng đến tám khi giao thông đạt trung bình hàng ngày của 52.000 xe.
Cây cầu có tuổi thọ mong đợi là 120 năm, đã được thiết kế để chịu được tốc độ gió 250 km/h (155 mph) và ổn định lên đến một trận động đất mạnh 4,5 lần so với trận động đất Lisbon lịch sử năm 1755 (ước tính khoảng 8,7 độ Richter). Các cọc móng sâu nhất, lên đến 2,2 m (7,2 ft) đường kính, đã được đóng xuống đến 95 m (312 ft) dưới mực nước biển trung bình.

Dự án $ 1,1 tỉ USD được chia làm bốn phần, mỗi phần được xây dựng bởi một công ty khác nhau, và được giám sát bởi một tập đoàn độc lập. Có tới 3.300 người lao động đồng thời trên các dự án, trong đó đã mất tới 18 tháng chuẩn bị và 18 tháng thi công. Các nguồn tài chính là thông qua một hệ thống xây dựng-vận hành-chuyển giao bởi Lusoponte, một tập đoàn tư nhân được phép đầu tiên thâu 40 năm phí sử dụng của cả hai cầu Lisbon. Vốn Lusoponte là 50,4% từ các công ty Bồ Đào Nha, 24,8% Pháp và 24,8% của Anh. Tính đến tháng 6 năm 2014, tiền phí mỗi xe hơi con là 2,65 € (lên đến 11,55 € cho mỗi xe tải (Tháng 8 năm 2013)) hướng Bắc (thành Lisbon). Và miễn phí cho giao thông đi về hướng nam.
Tháp Belém
Tháp Belém có tên chính thức là tháp Saint Vincent, là một pháo đài thế kỷ 16 nằm tại Lisboa phục vụ như là một pháo đài và cửa nghi lễ đến Lisboa. Nó được xây dựng vào thời kỳ đỉnh cao của phong trào Phục hưng Bồ Đào Nha, và là một ví dụ nổi bật của phong cách kiến trúc Manueline (hậu Gothic Bồ Đào Nha) nhưng cũng có sự kết hợp những yếu tố của phong cách kiến trúc khác. Cấu trúc này được xây dựng từ đá vôi lioz bao gồm một pháo đài và một tòa tháp cao 30 mét (98,4 ft) với bốn tầng.
Từ năm 1983, nó cùng với tu viện Jerónimos đã được UNESCO công nhận là Di sản thế giới. Công trình được mô tả như là biểu tượng của Thời đại Khám phá ở châu Âu, và như một từ ngữ hoán dụ về Bồ Đào Nha hoặc Lisboa, với vị thế như là một dấu mốc tượng đài. Một số người đã tuyên bố rằng, tòa tháp được xây dựng ở giữa sông Tagus và hiện nằm gần bờ vì dòng sông đã chuyển hướng sau trận động đất Lisboa năm 1755. Trên thực tế, tòa tháp được xây dựng trên một hòn đảo nhỏ của sông Tagus gần bờ Lisboa.

Vào cuối thế kỷ 15, vua João II của Bồ Đào Nha đã thiết kế một hệ thống phòng thủ cho cửa sông Tagus phụ thuộc vào pháo đài Cascais và São Sebastião (hoặc Torre Velha) ở Caparica, nằm về phía nam dòng sông. Những pháo đài này không hoàn toàn bảo vệ cửa sông và cần phải có thêm công trình bảo vệ. Trong “Biên niên sử João II” (Chronica de D. Joao II) vào năm 1545, tác giả Garcia de Resende khẳng định ý kiến của nhà vua rằng, hệ thống phòng thủ của Lisboa là không thỏa đáng và ông đã khăng khăng ý kiến xây dựng công sự dọc theo lối vào sông Tagus để bổ sung cho hệ thống phòng thủ hiện có. Cuối cùng, ông ra lệnh “tạo nên một pháo đài mạnh mẽ”, nhưng đã qua đời trước khi mọi kế hoạch được vạch ra. Vua Manuel I đã xem xét lại đề xuất này hai mươi năm sau đó và ra lệnh xây dựng một công sự quân sự ở rìa phía bắc của sông Tagus tại Belém.
Công trình này nằm ở phía bắc của sông Tagus, thuộc giáo xứ Santa Maria de Belém của Lisboa, có thể đến được từ đầu phía tây của đại lộ Brasília qua một cây cầu nhỏ. Gần đó là tu viện Jerónimos ở phía đông và pháo đài Bom Sucesso ở phía tây, trong khi phía bắc là tháp dinh thự của tổng đốc, nơi ở cũ của tổng đốc pháo đài Bom Successo cùng nhà nguyện São Jerónimo.

Tòa tháp này bị cô lập dọc theo bờ sông, giữa bến tàu Bom Sucesso và Pedrouços, trên một khối đá bazan, thuộc khối đá núi lửa địa hình phức tạp Lisboa-Mafra. Mặc dù nhiều sách chỉ dẫn đã tuyên bố rằng tòa tháp được xây dựng ở giữa Tagus và hiện nằm gần bờ sau trận động đất năm 1755 khiến dòng sông bị chuyển hướng nhưng đó là thông tin không chính xác. Bộ Văn hóa và Viện Di sản Kiến trúc đẹp tại Bồ Đào Nha chỉ ra rằng, tòa tháp được xây dựng trên một hòn đảo nhỏ gần bờ sông Tagus, mé bờ biển của Restelo. Khi bờ biển dần mở rộng dần len lỏi về phía nam vào sông Tagus thì tòa tháp dần thành nằm bên bờ sông theo thời gian.
Tháp Belém được xây dựng từ một loại đá vôi địa phương màu trắng ở khu vực Lisboa và ở đó chúng được gọi là Lioz. Công trình bao gồm hai phần là pháo đài và một tháp bốn tầng nằm ở phía bắc của pháo đài. Tòa tháp có niên đại từ thế kỷ 16 được coi là một trong những kiệt tác của phong cách kiến trúc Manueline hậu Gothic Bồ Đào Nha. Điều đó thể hiện rõ ràng nhất ở mái cong kiểu vòm có sườn phức tạp của nó, các thập giá của Dòng tu Kitô, hỗn thiên nghi, vòng xoắn thừng.
Trung tâm hành hương Đức Mẹ Fátima
Ngày 28.4.1919 người ta đã xây 1 nhà nguyện nhỏ tại nơi Đức Mẹ hiện ra. Nhà nguyện đó được xây bằng đá và vôi, lợp ngói, dài 3,30 m, rộng 2,80 m, cao 2,85 m. Năm 1921, giám mục mới cai quản giáo phận Leiria cho phép việc tôn sùng Đức Mẹ Fátima, và năm 1930 – sau 7 năm điều tra – giám mục này đã công nhận chính thức việc Đức Mẹ hiện ra ở Fátima.

Từ năm 1928 người ta khởi công xây Vương cung thánh đường tại Fátima và hoàn tất năm 1931. Thánh đường này theo lối kiến trúc tân cổ điển, dài 70,50 m, rộng 37 m. Bên trong có 15 bàn thờ dâng kính 15 mầu nhiệm Mân Côi. Phía bên trái trong nhà thờ là 2 ngôi mộ của Jacinta Marto (chết 1920) và Lúcia (chết năm 2005), bên phải là mộ của Francisco Marto (chết 1919).

Tước hiệu Đức Bà Mân Côi cũng được dùng để ám chỉ người phụ nữ đã hiện ra này. Các trẻ kể rằng người phụ nữ này đã đích thân xưng mình là “Đức Mẹ Mân Côi”. Ngoài ra cũng thường thấy một tước hiệu gọp lại từ hai tước hiệu trên: “Đức Mẹ Mân Côi Fátima”.
Đại học Coimbra
Trường Đại học Coimbra là một trường đại học công lập nằm ở Coimbra, Bồ Đào Nha. Được thành lập lần đầu tiên tại Lisboa vào năm 1290, nó đã trải qua một số lần chuyển địa điểm cho đến khi đặt vĩnh viễn tại Coimbra vào năm 1537. Đây là trường đại học lâu đời nhất Bồ Đào Nha và là một trong những trường đại học hoạt động liên tục lâu đời nhất thế giới, có ảnh hưởng đến sự phát triển của giáo dục đại học trong thế giới nói tiếng Bồ Đào Nha. Năm 2013, UNESCO đã công nhận ngôi trường là Di sản thế giới nhờ kiến trúc, văn hóa, truyền thống độc đáo cũng như vai trò lịch sử của nó.
Trường hiện tại được tổ chức thành tám khoa khác đào tạo cấp cử nhân, thạc sĩ cho đến tiến sĩ trong gần như tất cả các lĩnh vực chính. Tên của nó được đặt cho Coimbra Group, một nhóm các trường đại học nghiên cứu hàng đầu châu Âu được thành lập vào năm 1985 mà Coimbra chính là thành viên sáng lập. Trường Đại học Coimbra có khoảng 20.000 sinh viên, khoảng 10% trong số đó là sinh viên quốc tế và là nơi có một trong những cộng đồng lớn nhất của sinh viên quốc tế ở Bồ Đào Nha.

Các cựu sinh viên của đại học Coimbra nổi tiếng qua các thời kỳ có thể kể đến nhà thờ dân tộc Bồ Đào Nha Luís Vaz de Camões, nhà toán học Pedro Nunes, nhà thần kinh học dành giải Nobel năm 1949 António Egas Moniz cùng rất nhiều các vị nguyên thủ quốc gia Bồ Đào Nha khác.
Hiến chương hoàng gia công bố tổ chức của trường đại học vào ngày 1 tháng 3 cùng năm, mặc dù những nỗ lực kể trên đã được thực hiện ít nhất kể từ năm 1288 nhằm thành lập trường đại học đầu tiên ở Bồ Đào Nha. Chính vì vậy nó là trường đại học lâu đời thứ hai ở bán đảo Iberia. Giáo hoàng Nicôla IV cũng đã chính thức xác nhận vào ngày 9 tháng 8 năm 1290. Theo như tông sắc của Giáo hoàng, tất cả các khoa hợp pháp đều được thành lập ngoại trừ khoa thần học. Vì thế, các khoa Luật, Nghệ thuật, Giáo luật và Y khoa là những lĩnh vực đầu tiên được thành lập. Tuy nhiên, ngôi trường này không ở Lisboa lâu. Thị trấn này đã có truyền thống lâu đời trong giáo dục, là nơi có ngôi trường rất thành công của Tu viện Santa Cruz. Sau đó nó được thành lập trên một khu bất động sản gọi là “Estudos Velhos”.

Đầu tiên là Thư viện Joanina, một công trình mang kiến trúc Baroque thế kỷ 18 được xây dựng dưới thời vua João V của Bồ Đào Nha. Đây là một trong những thư viện Baroque nguyên bản và đẹp nhất châu Âu. Nó có diện tích sử dụng là 1250 mét vuông với hai tầng hầm, là nơi lưu trữ của 70.000 đầu sách từ trước năm 1800. Các bức bích họa được thực hiện bởi António Simões Ribeiro và Vicente Nunes, còn bức chân dung lớn của nhà vua được vẽ bởi họa sĩ người Ý Domenico Duprà. Các tác phẩm điêu khắc gỗ được thực hiện bởi Francesco Gualdini.
Tòa nhà thứ hai là tòa nhà mới được xây dựng vào năm 1962 với hơn một triệu đầu sách thuộc hầu hết các lĩnh vực nghiên cứu là một tòa nhà hiện đại bốn tầng với diện tích sử dụng lên tới hơn 7000 mét vuông.
Nhà thi đấu Altice
Altice Arena là một đấu trường trong nhà đa năng ở Lisbon, Bồ Đào Nha. Đấu trường là một trong những đấu trường trong nhà lớn nhất ở châu Âu và lớn nhất ở Bồ Đào Nha với sức chứa 20.000 người và được xây dựng vào năm 1998.
Kế hoạch xây dựng một nhà thi đấu đa năng ở Lisbon có từ những cuộc thảo luận đầu tiên của Kế hoạch Tổng thể Expo ’98. Vào thời điểm đó, thành phố thiếu một cơ sở vật chất đa năng có thể tổ chức các buổi hòa nhạc, đại hội và các sự kiện thể thao có quy mô lớn. Các cấu trúc hiện có, cả ở Lisbon và ở Bồ Đào Nha, hoặc có sức chứa hạn chế (lên đến 4.000 người), hoặc khó thích ứng với các sự kiện phi thông thường, chẳng hạn như các cuộc thi thể thao trong nhà đẳng cấp thế giới. Một thiếu sót khác của các địa điểm hiện có là thiếu cơ sở hạ tầng kỹ thuật được cho là cần thiết để tổ chức các buổi hòa nhạc, nhạc kịch hiện đại và cho phép phủ sóng truyền hình trực tiếp thích hợp.

Đất nước này cần một đấu trường để lấp đầy khoảng cách hiện có giữa các hội trường nhỏ hơn trong nhà, như Đấu trường Lisbon, và đại sảnh ngoài trời. Do đó, Bồ Đào Nha sẽ không tổ chức các trận đấu của các giải vô địch thể thao trong nhà quan trọng và sẽ không có buổi hòa nhạc lớn nào diễn ra trong nước trong thời tiết mưa và lạnh.
SOM đã được trao giải nhất trong các cuộc thi dành cho các sân vận động Olympic của Manchester và Berlin, đồng thời chịu trách nhiệm thiết kế nhiều gian hàng thể thao lớn ở Mỹ (Portland, Philadelphia, Oakland và Minneapolis). Studio cũng là nhà đồng thiết kế của Tháp Vasco da Gama, nằm ở cuối phía bắc của Parque das Naçõesở Lisbon. Hình dạng của Altice Arena gợi nhớ đến một chiếc đĩa bay lớn, mai rùa biển hoặc cua móng ngựa. Một hình dạng độc đáo như vậy đòi hỏi tư duy vượt trội cho nền tảng của nó, cả vì lý do cấu trúc và biểu tượng. Ví dụ, mái nhà nằm trên một tấm lưới gỗ, được thiết kế theo hình dạng của một toa tàu.

Các mục tiêu chính của thiết kế là: 1) Giảm thiểu tác động trực quan tạo ra từ một cấu trúc lớn như vậy; 2) sử dụng năng lượng hợp lý; và 3) đơn giản hóa luồng khán giả ra vào tòa nhà.
Mặt tiền chính được hướng về phía Nam, giúp tăng khả năng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong những tháng mùa đông lạnh hơn, đồng thời ngăn ánh nắng trực tiếp vào những tháng mùa hè. Sự tiếp xúc này cho phép giảm chi phí sưởi ấm và điều hòa không khí, đồng thời các cửa thông gió tự nhiên trên đỉnh tòa nhà giúp lưu thông và làm mát không khí. Bằng cách đặt tầng chính thấp hơn mặt đất 6,4 mét, các kiến trúc sư đã cho phép mái nhà cao rộng rãi, đồng thời giảm diện tích bên ngoài và giảm thiểu trao đổi nhiệt (do diện tích bề mặt tiếp xúc với thời tiết nhỏ hơn). Mặt tiền bằng kính bên ngoài được che mát bởi các tấm nhô ra, được thiết kế để chỉ đón ánh sáng mặt trời trong những tháng mùa đông. Hệ thống rèm di chuyển bên ngoài giúp ánh sáng tự nhiên chiếu vào gian hàng.
Khả năng tiếp cận cũng dễ dàng nhờ một cầu thang ngắn bên ngoài giống chỗ ngồi ở sân vận động bao quanh toàn bộ tòa nhà.
Thủy cung Lisbon
Lisbon Oceanarium là là một thủy cung ở Lisbon, Bồ Đào Nha. Nó nằm ở Parque das Nações. Đây là bể cá trong nhà lớn nhất ở Châu Âu.
Thiết kế ý tưởng, kiến trúc và triển lãm của Lisbon Oceanarium do Peter Chermayeff của Peter Chermayeff LLC lãnh đạo khi làm việc tại Cambridge Seven Associates. Nó được cho là giống một tàu sân bay, và được xây dựng trên một bến tàu trong một đầm phá nhân tạo.

Lisbon Oceanarium có một bộ sưu tập lớn các loài sinh vật biển – chim cánh cụt, mòng biển và các loài chim khác; rái cá biển (động vật có vú); cá mập, cá đuối, cá chimaeras, cá ngựa và các loài cá có xương khác; động vật giáp xác; sao biển, nhím biển và các động vật da gai khác; hải quỳ, san hô và các loài cnidaria khác; bạch tuộc, mực nang, ốc biển và các động vật thân mềm khác; lưỡng cư; sứa biển; thực vật biển, thực vật trên cạn và các sinh vật biển khác với tổng số khoảng 16.000 cá thể thuộc 450 loài.

Các loài khác bao gồm hai con cua nhện lớn và hai con rái cá biển được đặt tên là Eusébio theo tên của cầu thủ bóng đá và Amália, được đặt theo tên của ca sĩ nhạc fado Amália Rodrigues. Sau khi cả hai con rái cá chết (Eusébio vào năm 2020 và Amália vào năm 2013), hai con rái cá mới (tên là Micas và Maré), con gái của chúng, vốn được cho mượn tại vườn thú Rotterdam đã được mang về.
Tháp Vasco da Gama
Tháp Vasco da Gama là một tháp lưới cao 145 mét (476 ft) với nhà chọc trời ở giáo xứ dân sự Parque das Nações, thành phố Lisbon, ở Bồ Đào Nha. Được xây dựng trên bờ bắc của sông Tagus, nó được đặt theo tên của nhà thám hiểm người Bồ Đào Nha Vasco da Gama (người châu Âu đầu tiên đến Ấn Độ bằng thuyền buồm, vào năm 1498). Phần tháp là cấu trúc cao nhất ở Lisbon.
Trong khi chúng mở cửa, tháp là công trình kiến trúc cao nhất ở Bồ Đào Nha mở cửa cho công chúng (không bao gồm cầu).

Phần nền của tòa nhà đã được cho thuê để làm văn phòng sau khi Hội chợ triển lãm kết thúc, nhưng chưa bao giờ tìm được người thuê. Thay vào đó, nó được sử dụng cho các sự kiện chỉ diễn ra một lần, như buổi ra mắt thế giới của chiếc xe Mini mới vào năm 2001.
Vào năm 2006, tòa tháp đã được Alain Robert, một nhà leo núi đô thị một mình leo lên, người được Optimus Viễn thông (một công ty điện thoại di động của Bồ Đào Nha) tài trợ như một phần của chiến dịch tiếp thị di động.
Parque Expo đã được phép mở rộng dọc theo bờ sông để xây dựng một khách sạn sang trọng 20 tầng, 178 phòng, một kế hoạch của kiến trúc sư người Bồ Đào Nha Nuno Leónidas. Phần chân tháp bị phá bỏ từ tháng 7 đến tháng 9 năm 2007, mở đường cho việc xây dựng khách sạn 5 sao Myriad, khai trương vào năm 2012. Năm 2018, nhà hàng có tầm nhìn toàn cảnh Fifty Seconds (của Martín Berasategui) khai trương tại không gian trước đây là đài quan sát. Trong vòng một năm, nó đã nhận được sao Michelin đầu tiên.

Các kiến trúc sư của tòa tháp là Leonor Janeiro, Nick Jacobs và SOM (Skidmore, Owings và Merrill ) và được lắp ráp bởi công ty kỹ thuật Martifer.
Các kiến trúc sư đã lấy cảm hứng từ hình thức của một chiếc caravel và cánh buồm của nó, được hỗ trợ bởi các khối lượng cơ bản ở chân đế của nó. Căn cứ này, đi vào sông giống như mũi thuyền, được nâng đỡ bởi những cây cột tạo thành sân thượng. Khu vực này được sử dụng bởi các không gian trưng bày và tiền sảnh với quyền truy cập vào thang máy nhìn toàn cảnh xen kẽ từ tháp đến nhà hàng và đài quan sát. Tòa tháp được xác định bởi một “cột buồm” thẳng đứng và một “cánh buồm” hình ống, bằng kim loại, được gắn với một bệ cao 120 mét (390 ft) tạo thành một “tổ quạ”, tương ứng với nhà hàng quay và khu vực xem của du khách.
Sòng bạc Lisbon
Sòng bạc Lisboa là một sòng bạc nằm tại Parque das Nações (Công viên của các quốc gia) ở thành phố Lisbon, Bồ Đào Nha. Nó được khánh thành và mở cửa cho công chúng vào ngày 19 tháng 4 năm 2006.
Sòng bạc, vào thời điểm khai trương, có khoảng 700 máy đánh bạc (có thể mở rộng lên 1.000), 22 bàn chơi bạc, 4 quán bar, 3 nhà hàng và 600 chỗ ngồi trong rạp hát.

Casino Lisboa thuộc sở hữu của Estoril-Sol, công ty do vua cờ bạc Hong Kong – Macau Stanley Ho sở hữu phần lớn cho đến khi ông qua đời vào năm 2020, với cổ đông thiểu số chiếm 33% là Amorim. Stanley Ho cũng sở hữu sòng bạc cùng tên Lisboa ở Ma Cao. Amorim là một tập đoàn của Bồ Đào Nha, với hai công ty nhượng quyền sòng bạc khác ở Bồ Đào Nha (Figueira da Foz và Tróia).
Sòng bạc được hình thành như một cách để tài trợ cho việc xây dựng lại Parque Mayer, khu nhà hát suy tàn của Lisbon. Việc nó trở thành sòng bạc đầu tiên trong cả nước nằm trong một trung tâm đô thị lớn (thay vì một khu du lịch) đã gây ra nhiều phản ứng tiêu cực cho rằng sòng bạc sẽ tạo ra các vấn đề cờ bạc, vì nó sẽ tạo điều kiện cho dân số trẻ tiếp cận với các trò chơi của cơ hội bằng cách đưa các trò chơi đến gần hơn với mọi người.
Bản thân vị trí dự kiến trong thành phố đã được thay đổi công khai nhiều lần sau những thông báo “dứt khoát” của Thị trưởng. Các địa điểm bị thu hồi lần lượt là Parque Mayer (một dự án của Frank Gehry đang được tiến hành đã bị đình chỉ), Cais do Sodré, Jardim do Tobacco và Feira Popular, trước khi quyết định mua Parque das Nações.
Ngôi nhà của những câu chuyện Paula Rego
Casa das Histórias Paula Rego là một bảo tàng ở Cascais, Quận Lisbon, trên Riviera của Bồ Đào Nha, được thiết kế bởi kiến trúc sư Eduardo Souto de Moura để lưu giữ một số tác phẩm của nghệ sĩ Paula Rego.
Trên địa điểm của câu lạc bộ thể thao trước đây của thị trấn, tòa nhà được thiết kế bởi Souto De Moura, người được đích thân Paula Rego lựa chọn, sử dụng kiến trúc Bồ Đào Nha của khu vực, đặc biệt là Cung điện Sintra gần đó, theo cách hiện đại. Nó được thiết kế để hoàn toàn phù hợp với mong muốn của cô ấy, đã chỉ ra rằng nó phải “vui nhộn, sống động và cũng có một chút tinh nghịch”.

Tòa nhà bao gồm bốn cánh, có chiều cao và kích thước khác nhau, được chia thành các phòng thông nhau được bố trí xung quanh một phòng trung tâm được thiết kế để tổ chức các cuộc triển lãm tạm thời. Nó có 750m2 không gian triển lãm, cùng với một khán phòng 200 chỗ ngồi, cửa hàng và quán cà phê. Bảo tàng được mô tả là “dự án hiếm hoi đã quy tụ một khách hàng khai sáng, một kiến trúc sư lỗi lạc và một chủ đề mạnh mẽ”.

Nó bao gồm khoảng thời gian gần 50 năm trong sự nghiệp của cô. Các tác phẩm trưng bày được trưng bày trong triển lãm cố định trên cơ sở luân phiên, theo các chủ đề khác nhau. Điều này giúp bạn có thể theo dõi các kỹ thuật và cách tiếp cận nghệ thuật khác nhau mà Paula Rego đã sử dụng, cũng như hiểu được đóng góp độc đáo của cô ấy.
Bộ sưu tập của bảo tàng dựa trên một khoản vay dài hạn gồm 22 bức tranh, 257 bản khắc và 273 bản vẽ của nghệ sĩ và cũng bao gồm 15 bức tranh của người chồng quá cố Victor Willing của cô, cùng với một số mô hình được sử dụng bởi Rego, một tác phẩm chắp vá lớn và một số giấy tờ tùy thân của cô ấy.
Tu viện Jerónimos
Tu viện Jerónimos hay còn được gọi là tu viện Hieronymites là một tu viện cũ của dòng Hieronymites gần sông Tagus thuộc giáo xứ Belém, thủ đô Lisboa, Bồ Đào Nha. Nó trở thành một công trình không thuộc tôn giáo nữa vào ngày 28 tháng 12 năm 1833 theo nghị định của Nhà nước và quyền sở hữu nó được chuyển giao cho tổ chức từ thiện Real Casa Pia de Lisboa.

Tu viện là một trong những ví dụ nổi bật nhất của phong cách kiến trúc Gothic muộn Manueline của Bồ Đào Nha ở Lisboa.
Bến cảng Praia do Restelo là một địa điểm thuận lợi cho thủy thủ đi biển khi là nơi neo đậu an toàn và bảo vệ những con tàu trước gió bão, và dừng chân trước khi đi vào bên trong cửa sông Tagus.

Cấu trúc hiện tại được hoàn thành theo lệnh của vua Manuel I của Bồ Đào Nha (1469–1521) vào năm 1495 như một nơi an nghỉ cuối cùng cho các thành viên của nhà Aviz với niềm tin rằng một vương quốc trên bán đảo Iberia sẽ cai trị sau khi ông qua đời. Năm 1496, vua Manuel thỉnh cầu Tòa Thánh cho phép xây dựng một tu viện tại địa điểm này. Tu viện khổ hạnh Restelo (Ermida do Restelo) cùng với nhà thờ được biết đến là nơi Vasco da Gama và thủy thủ đoàn cầu nguyện và qua đêm trước khi khởi hành đến phương Đông vào năm 1497.
Cung điện Pena
Cung điện Pena là một lâu đài theo trường phái Lãng mạn ở São Pedro de Penaferrim, thuộc khu tự quản Sintra, trên Riviera của Bồ Đào Nha. Lâu đài nằm trên đỉnh đồi trong Dãy núi Sintra phía trên thị trấn Sintra, và vào một ngày trời quang, bạn có thể dễ dàng nhìn thấy lâu đài từ Lisbon và phần lớn khu vực đô thị của nó. Đây là một di tích quốc gia và là một trong những biểu hiện chính của Chủ nghĩa lãng mạn thế kỷ 19 trên thế giới.
Cung điện được UNESCO công nhận là Di sản Thế giớivà một trong Bảy kỳ quan của Bồ Đào Nha. Nó cũng được sử dụng cho các dịp cấp nhà nước của Tổng thống Cộng hòa Bồ Đào Nha và các quan chức chính phủ khác.

Lịch sử của lâu đài bắt đầu từ thời Trung cổ khi một nhà nguyện dành riêng cho Đức Mẹ Pena được xây dựng trên đỉnh đồi phía trên Sintra. Theo truyền thống, việc xây dựng xảy ra sau khi Đức Trinh Nữ Maria hiện ra.
Năm 1493, Vua John II, cùng với vợ là Nữ hoàng Leonor, đã hành hương đến địa điểm này để thực hiện lời thề. Người kế vị của ông, Vua Manuel I, cũng rất thích nơi tôn nghiêm này, và đã ra lệnh xây dựng một tu viện trên địa điểm này để hiến tặng cho Dòng Thánh Jerome.

Cung điện Pena có nhiều phong cách phù hợp với hương vị kỳ lạ của Chủ nghĩa lãng mạn. Sự pha trộn có chủ đích của các phong cách chiết trung bao gồm Neo-Gothic, Neo-Manueline, Neo-Muslim và Neo-Renaissance. Phần lớn điều này đã được thể hiện rõ ràng kể từ khi cải tạo lớn vào những năm 1840. Các tài liệu tham khảo về các công trình kiến trúc nổi bật khác của Bồ Đào Nha, chẳng hạn như Tháp Belém, cũng có mặt.
Hầu như toàn bộ cung điện đều nằm trên đá ở dãy núi Sintra. Về mặt cấu trúc, nó có thể được chia thành bốn phần:
- Nền móng và các bức tường bao bọc của nó, với hai cổng (một trong số đó được bảo vệ bằng cầu kéo)
- Vấu trúc được phục hồi của tu viện cũ và tháp đồng hồ
- Sân vòm ở phía trước nhà nguyện, với bức tường mái vòm Moorish
- khu nguy nga và pháo đài hình trụ của nó, với nội thất được trang trí theo phong cách cathédrale.
Phần còn lại của tu viện Hieronymite được bảo tồn nhiều nhất có thể, bao gồm tu viện, phòng ăn, phòng tế và nhà nguyện Manueline-Renaissance. Tất cả đều được đưa vào một khu vực mới có sân hiên rộng và tháp đồng hồ. Sân của Nữ hoàng có lẽ là nơi tốt nhất để có được bức tranh tổng thể về kiến trúc của cung điện. Sân thượng có một khẩu đại bác mặt trời thường bắn vào buổi trưa hàng ngày. Tháp đồng hồ được hoàn thành vào năm 1843.
Lâu đài Guimaraes
Lâu đài Guimaraes là điểm đến được khá nhiều khách du lịch yêu mến. Tuy nhiên, những thông tin về công trình này còn khá ít trên các trang tìm kiếm. Sẽ tuyệt hơn nếu bạn có thể tận mắt chiêm ngưỡng lâu đài thay vì tìm tòi trên những trang thông tin ít ỏi.
Lâu đài Guimaraes được xây dựng từ thế kỉ thứ 10, dưới sự chỉ đạo của Mumadona Dias. Mục đích chính của lâu đài là để bảo vệ tu viện trước các cuộc tấn công của Moors và Norsemen.
Công trình này được đánh giá là pháo đài trung cổ quan trong nhất miền Bắc Bồ Đào Nha. Nơi này cũng được sử dụng thành dinh thự hoàng gia chính thức của Count D Henrique – cha đẻ của Afonso Henriques, vị vua Bồ Đào Nha đầu tiên.

Sau đó gần hai thế kỉ, quốc vương Henry của xứ Burgundy đã tiếp tục mở rộng quy mô lâu đài.
Toàn bộ lâu đài mang đậm hơi thở của phong cách kiến trúc Gothic đặc trưng. Các bức tường của lâu đài được xây dựng theo hình dạng của ngôi sao năm cánh, vững chắc như 1 tấm khiên, bên trung là 8 tháp hình chữ nhật, quảng trường quân sự và lâu đài trung tâm – Torre de Menagem.
Khi ghé thăm lâu đài, chắc chắn bạn nên ghé thăm một số nơi như:
- Tháp sườn ở cổng chính với phong cách ảnh hưởng từ Pháp, được xây dựng vào khoảng thế kỉ 13
- Công viên rừng nhỏ bao quanh lâu đài, thích hợp cho việc tản bộ. Công viên này làm bầu không khí trong lâu đài thêm phần tinh khiết, đồng thời giảm bớt nét thô cứng của một công trình mang đậm dấu ấn quân sự.
- Huy chương đồng của D. Afonso Henriques nằm trên 1 tảng đá lớn, gần tòa tháp phía Nam
- Những bức tường đã sỉn đậm dấu vết thời gian
Điều tuyệt nhất khi ghé thăm lâu đài là bạn có thể men theo những cầu thang nhỏ hẹp, lên tới đỉnh để chiêm ngưỡng toàn bộ khung cảnh xung quanh. Hẳn nhiên, đây là trải nghiệm vô cùng thú vị.

Là một nơi chứng kiến khá nhiều sự kiện lịch sử của đất nước Bồ Đào Nha, lâu đài Guimaraes nhận được khá nhiều tình cảm từ người dân bản địa. Nếu có thời gian thăm thú nhiều nơi, bạn hãy dành ra vài tiếng để khám phá lâu đài này. Bên cạnh vóc dang sừng sừng, uy nghiêm tựa như một pháo đài kiên cố, lâu đài còn có rất nhiều điểm hay ho để khám phá, đặc biệt là góc nhìn đẹp mê người khi leo tới đỉnh lâu đài.
Blog’s Nguyễn Kiều Việt Như, tổng hợp